Tại một khu
vực ở thành phố cổ
Jerusalem,
có một khu chợ trời
khá lớn. Sinh hoạt nơi
đây rất náo nhiệt – những âm thanh, hình ảnh
và những món hàng mua
bán tới tấp ngập tràn giác quan
ta. Có một lần
khi tôi
đến
Israel
hướng dẫn một khóa tu, tôi có
đi với vài người bạn đến thăm khu vực
ấy. Trong khi chúng tôi
đang đi bộ trong một hẻm nhỏ, có một
người bán hàng gọi vói theo
tôi: “Này này, tôi có
cái mà bà
cần đây!” Tôi chợt thấy như có một cảm
giác rộn ràng chạy rần khắp châu thân. “Ồ hay quá, ông ta
có cái mà
mình đang cần.” Tôi dừng ngay, quay
lại, và đi về phía ông ta.
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Mà khoan đã. Trước
hết, mình đâu có cần
gì đâu; và kế nữa,
làm sao
ông
ta biết là ông ta
có cái mà
mình muốn?”
Mà cuộc sống
này nhiều khi cũng giống
hệt như thế, nó gọi
vói theo
ta luôn: “Tôi có cái
mà anh
chị
cần! Tôi có cái mà anh chị
muốn đây!”
Và khi
nghe
những lời mời gọi ấy, ta lại
chuyển dịch ra thành: “Tôi
cần. Tôi đang cần
một cái gì đó. Tôi đang thiếu thốn và tôi
đang bị thua kém.” Nó cũng giống như là chúng
ta đột nhiên bị biến thành một nhân vật hoạt hình, với đôi mắt lúc nào cũng
vọt ra ngoài như có lò xo. “Nó ở đâu? Nó ở đâu nào? Cái mà tôi cần
đang ở đâu?”
Hai tay
ta với ra trước. Những ngón tay thật
dẻo, cố gắng nắm bắt, bám giữ hết đối tượng này đến đối tượng khác. Đôi mắt ta lúc
nào cũng nhìn đăm đăm, dán chặt về phía có đối
tượng mà mình ham muốn, như sợ lạc đi bóng dáng của
nó. Thân ta nghiêng tới trước chờ đợi. Thật là một tình
cảnh rối ren.
Và dù vậy,
chúng ta vẫn cứ bị lôi cuốn
chạy theo
những sự mời gọi này. Chúng ta
có thể cảm nhận được sự đeo đuổi không ngừng của ta theo những tiếng gọi bên ngoài ấy,
qua sự căng thẳng trong thân tâm mình.
“Tôi có cái mà bạn
cần!” Chúng nói
với ta. “Bạn không
có cái
bạn
cần đâu, tôi mới có
cái mà
bạn
cần đây!”
Nhưng
cái mà ta
cần đó là cái gì
mới được
chứ?
Có phải chăng
tất cả mọi người trong chúng ta,
ai cũng muốn có hạnh
phúc? Chúng ta ai
cũng muốn được thảnh thơi, an vui
trong cuộc đời. Chúng ta muốn cảm
thấy mình là một phần
của một cái gì to tát
hơn là cái tôi giới
hạn và nhỏ bé này.
Chúng ta cần một cảm giác sung túc trong nội
tâm để ta có thể
san sẻ với những người khác. Chúng ta cần một ý thức trọn vẹn về sự liên hệ giữa
ta với những sự sống khác, để ta biết thương yêu hết tất
cả mọi người. Nhưng
trong khi ta bận rộn
đeo đuổi, chạy theo
bên ngoài để tìm kiếm một sự thỏa mãn, ta vô
tình bỏ quên nơi mà
niềm hạnh phúc sâu sắc
nhất của mình đang thật sự có mặt. Người
Tây Tạng thường nói: “Nằm dưới căn nhà của
một anh nhà nghèo là
một kho châu báu vô
tận. Nhưng anh ta không
hề biết đến, mà kho tàng ấy
cũng không bao giờ nói:
‘Tôi ở đây này.’ Cũng tương tự như thế, kho tàng châu
báu của chân tâm ta,
nó trong sáng vô cùng,
nhưng đang bị vùi lấp
và ta
phải
chịu sự bần cùng nghèo khó.”
Những tiếng réo
gọi bên ngoài lôi ta
đi mỗi ngày một xa, quên rằng
ta đã thật sự có đủ những gì mình cần. Qua sự thực tập thiền quán, ta sẽ khám
phá lại được kho tàng châu báu
trong tâm mình. Ta sẽ học cách buông bỏ những tiếng réo gọi tới
tấp bên tai, nhắc nhở những thiếu thốn của ta. Ta sẽ không còn bị mắc
lừa, cố chạy theo
nắm bắt những gì mà mình không
bao giờ cần đến.
Nhờ thực tập thiền quán, ta sẽ
nhận thấy mình có khả
năng buông xuống cái gánh nặng mà mình đã
mang vác bấy lâu nay. Nhà thơ
Rumi có nói: “Chúng ta còn cố
làm đầy túi mình, như
những đứa trẻ con với cát và đá,
cho đến bao lâu nữa?
Hãy buông thả cuộc sống này. Nắm giữ nó, ta
sẽ không bao giờ hiểu
được chính mình, ta sẽ
không bao giờ bay cao được.” Thực tập
thiền quán chính là thực
tập buông bỏ. Chúng ta buông bỏ sự dính mắc của mình đối với một số đối tượng hoặc kinh nghiệm nào đó, buông bỏ cái tin lầm vào những
tiếng réo gọi chung quanh. Và chúng ta buông bỏ những kiến thức giới hạn của mình về hạnh
phúc, về những gì ta thật sự
cần, về ta là ai.
Khi khám phá được tự tánh chân
thật của mình, ta sẽ
cất cánh bay cao. Ta có thể
sống tự tại.
Nguyễn Duy Nhiên biên dịch