Chuyện bây giờ mới kể
mm
*Tặng kk
mm: kk yêu bao giờ chưa? kk có biết tình yêu thực chất là cái chi ko?
kk: <cười>
mm: m đã từng yêu rồi. Rất sâu đậm. Nhưng bây giờ chỉ còn là hoài niệm.
kk: <tái mặt>
mm: Để m kể kk nghe chuyện của m hí. Muốn nghe không?
kk: <im lặng>
mm: Mà m đang rất muốn kể, mặc kệ kk có muốn nghe hay không <cười>. Là kk thì phải có nghĩa vụ chìu theo ý mm chứ nhỉ!
< xa xăm>
Chuyện cũng không phải mới xảy ra, nhưng vẫn chưa đủ lâu để m có thể quên được. Mà m cũng không muốn quên. Cố quên nghĩa là phủ nhận tình cảm của mình, nghĩa là thừa nhận mình đã sai. Mà m thì có làm gì sai đâu kia chứ!
Ngày đó, m có yêu một người. Đó là mối tình đầu của m. Mà trùng hợp lắm nghe, người đó trùng tên họ với kk; không những thế, gương mặt, giọng nói, nụ cười, dáng đi đều giống hết; m đảm bảo đến bản đồ gen của hai người cũng trùng nhau luôn. Nếu người đó còn, đứng cạnh kk thì ai cũng tưởng là nhân bản vô tính của kk đó. Nhưng đương nhiên hai người không phải là một rồi. Người đó tốt hơn kk nhiều. Vì sao à? hihi, vì đó là người m yêu mà. Ơ, nhưng đừng buồn, vì kk là người m thương nên kk cũng tốt. M mà thương ai thì người đó có xấu cách mấy cũng thành tốt hết trơn à <cười>.
M yêu người đó nhiều lắm, những tưởng có thể hy sinh tất cả vì tình yêu đó. KK có biết đối với m cái chi quan trọng nhất không? Không phải mạng sống, không phải tiền tài, địa vị, danh lợi mà là danh dự, là lòng tự trọng. Nếu nhỡ có ai đó xúc phạm đến danh dự của m, m sẽ không bao giờ tha thứ. Vậy mà vì tình yêu đó, vì người đó, m làm tất cả, hy sinh cả những thứ m coi trọng nhất không một chút đắn đo. Nhưng buồn thay người đó không hề biết cho tình cảm của m. Đó chỉ là một mối tình đơn phương. KK biết đó, tình yêu thì phải có hai người, chứ chỉ có một người thì sao mà bình thường được. Mà bất bình thường thì sẽ không có hạnh phúc rồi.
Rồi một ngày, m nghĩ rằng mình nên nói rõ cho người đó biết tình cảm của mình và chấm dứt mọi chuyện. Vì m biết mình không chỉ đang tự làm khổ mình mà còn đem đến đau khổ cho cả người mình yêu nữa. M viết cho người đó một bức thư, không phải là để “tỉnh tò” mà là để chia tay, từ biệt. Kk biết tính m mà, cái chi cũng nên rõ ràng, đến đàng hoàng thì đi cũng đàng hoàng, minh bạch và m nghĩ người đó xứng đáng để biết được mọi chuyện. Xưa nay m chỉ im lặng với những ai m không quan tâm thôi. M cũng nói là m thương, yêu người đó đến mức nào.
Một ngày. Hai ngày…. Năm ngày trôi qua là năm ngày m sống trong đau khổ cùng tận. Nhưng người đó vẫn không hề trả lời hay có bất cứ phản ứng nào mặc dù m biết người đó đã đọc thư và vẫn online bình thường. Người đó làm như m không hề, chưa hề tồn tại, như không hề hay biết thứ gì, như một người vô tâm, tàn nhẫn.
Và đến ngày thứ sáu, kk biết chuyện gì xảy ra không? Người đó qua đời! M buộc người đó phải chết!
Này! này! đừng nhìn m như thế. KK thừa biết mm của kk là người lương thiện, nhân hậu nhất trên đời mà <Tự hào>. “Giết người” nhưng hoàn toàn vô tội. KK biết câu “gặp Phật giết Phật; gặp Tổ giết Tổ” chứ? Đó đó, trường hợp này có thể nói là tương tự như thế đó. Và cũng trong ngày hôm đó, ngay giờ phút đó, m gặp kk, người mà m đang trò chuyện cùng đây.
Sau khi người đó mất, m đã đau khổ một thời gian rất dài. Nhưng đau không phải vì thất tình, vì tình yêu không được đáp lại mà vì mất người mình yêu. Khi Ôn kk qua đời, kk có buồn không? À , tiện đây m cũng xin lỗi vì Ôn mất, m không đi thăm được. Khoảng thời gian đó m bị tai nạn, không đi lại được, chỉ có ngồi yên một chỗ thôi à. <Cười> Thôi mà, kk đừng có nhăn mặt như thế. M không nói cho kk biết vì không muốn kk lo lắng. M là vậy mà, chỉ nói chuyện của mình với người khác khi nó đã được giải quyết xong, khi nó không còn có khả năng làm tổn thương m nữa. Cũng như chuyện m đang kể cho kk nghe đây này, vì không còn vương vấn và khổ đau nữa nên m mới nói, chứ còn không thì khó có ai biết được. <Cười>
M kể tiếp nhé!
Vậy mới biết sinh tử chia li khổ đến mức nào. Cái cảm giác vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp mặt người ta thương nữa nó dễ sợ lắm. Nhưng dần dần m ngộ ra rằng đó là điều bình thường; sinh-tử là quy luật. Đã là quy luật thì mình không thể không tuân theo; mình càng chống đối, mình càng đau khổ. Mà m không muốn đau khổ. M muốn một cuộc sống hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. M sinh ra là để cười- cho mình và cho người. M mà buồn và khóc thì không còn là m nữa. Và m cũng nhận ra rằng vô thường không đáng sợ, nó là sự sống, nó là hy vọng. Nhờ nó, m mới gặp được kk của hôm nay đó thôi. Nhờ nó, m biết được tình yêu đích thực là gì, hạnh phúc đích thực là gì.
Bây giờ kk thấy m vui vẻ hơn nhiều rồi phải không? M còn nhiều thứ quan trọng phải làm lắm. Còn nhiều người, nhiều điều ngoài kia đang chờ đợi m lắm. Và kk biết không, tình thương của kk, của mọi người dành cho m quý giá gấp vạn vạn lần tình yêu đau khổ kia. Tình yêu đó không mạng lại hạnh phúc gì cho m và cho người m yêu hết. mà tình yêu như thế là tình yêu hủy diệt, tầm thường và mang tính cách trả nợ. M không muốn một cái tình như thế nên m buông bỏ.
KK thắc mắc là m có ghét người đó không à? uhm, không hề kk à; mà còn thấy biết ơn nữa đó. Kk có biết câu hát “mang ơn em trao tình một lần; dù kỷ niệm là không đầm ấm” không? Giờ m mới hiểu cái câu đó a. M nghĩ người đó có lí do riêng để hành xử như vậy và chắc là người đó cũng không biết là m đã đau khổ. Thì m có nói đâu mà biểu người ta biết chứ. <cười to>. Thật sự bây giờ m cũng không quan tâm nữa, dù gì thì người đó cũng qua đời rồi mà. Nên để người ta yên nghỉ, kk nhỉ! Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm của một thời ngây dại, thỉnh thoảng nhìn lại và mỉm cười vì đã có một thời mình như thế đó.
M lớn thật rồi kk nhỉ? Theo kk như thế là tốt hay xấu?
kk: <cười>
mm: Ah, tin vui cho kk này. E hèm, lắng tai nghe nhé: với m, bây giờ, kk tốt hơn người kia. Này này, đừng có vội tự hào. Không phải là vì kk thực sự tốt đâu, chỉ là vì m nghĩ thoáng hơn thôi. Hihi. Nói đùa thôi, kk thực sự là người tốt mà- nếu bỏ bớt cái tính kiêu ngạo của kk đi thì còn tốt nữa. Mà kk có biết là đôi khi kk rất là “kiêu” không hả? <Hơn cả m nữa. Nhưng hình như vì vậy mà m thích chơi với kk. Kì cục nhỉ?>. Nhưng mà này, đừng có nghĩ là m yêu kk nhé. Đừng hòng! kk mà lộn xộn, không lo chìu m, thương m và quan tâm đến m là m “say goodbye” liền a, cắt đứt tình k-m luôn cho coi. Hihi.
|