| I  Mặt trời lên sương tan hòa trong lá Nuôi màu xanh cây cỏ đẹp cho đời: Tình đạo sĩ có, không nào ai biết. Mắt đăm chiêu sâu hút vạn trùng khơi!   Hoàng hôn xuống sóng cồn đùa cát trắng Kiếp dã tràng theo sóng bạc về mô… Giọt nước mặn cũng ấm lòng lữ thứ Ấm lòng khách thương hải giữa tang hồ!   Tình đạo sĩ như trăng ngời vô tận Giữa vô cùng soi dẫn bước chân ai… Như non xanh, đứng ngàn đời vững chãi Dẫu biết rằng mây theo gió ham chơi!   Tình đạo sĩ không như tình viễn xứ; Không như tình lưu ảnh giữa cố hương: Tình lồng lộng như hư không ngời sáng Giữa vô cùng và mãi mãi vô chung…     II  Tình đạo sĩ ôi cuộc tình hoằng vỹ Lên non cao không vướng bận kiêu kỳ Xuống thác ghềnh không lênh đênh theo thác Sống thênh thang giữa gió nội trăng nghìn!   Không kiêu bạc giữa muôn lời xưng tụng Không tủi hờn giữa phụ bạc phù vân: Nhìn biển nghiệp mỉm cười trong tĩnh lự Đời an nhiên trong từng mỗi bước chân!   Bình minh dậy thở, cười nghe chim hót. Và nhìn sương trên cỏ biếc lung linh: Dù gánh cả càn khôn vai vẫn nhẹ Nhẹ tâm mình hơi thở hoá thành kinh!   Chừ Tịnh độ không đi mà vẫn đến Cõi hồng trần cát đá hoá lưu ly; Từng hạt nắng thấm vào từng cỏ dại Giữa muôn trùng giun dế hát Từ bi…     III   Tình đạo sĩ ôi cuộc tình kỳ lạ Một trái tim dung hoá vạn mặt trời: Một trái tim máu lưu chuyển ngàn nơi, Dù địa ngục hay Niết bàn tịch lạc!   Tình đạo sĩ là tình yêu siêu bạt … Giữa mênh mông vằng vặc ánh trăng xưa Đưa ai đi, giữa tháng ngày mưa bão Dìu ai về, giữa trăm thắng ngàn thua!   Trong bão lửa tình hoá thành sen trắng Giưã trần hồng tình hoá nắng tinh khôi, Tình không phải là cuộc tình chờ đợi Tình sáng tinh khi mới có luân hồi!   Tình đưa ai ức kiếp trở về ngôi, Cho hoa, cỏ cũng biết cười dung thứ, Và thượng đế cũng biết lời khiêm ngữ, Để tâm linh sáng rực cõi luân hồi!   Tình tâm linh là cả vạn mặt trời Tình tâm linh là phép lạ vạn đời Tình bất diệt đi giữa đời sinh diệt… Giữa diệt, sinh mà kỳ tuyệt vô cùng…!  |